Thấy cô ấy dùng khăn tay che khuất nửa mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt to tròn hồi hộp lại thấp thỏm không yên, Cốc Lưu Phong búng nhẹ một cái lên trán cô ấy, cười nhẹ nói: "Ừ, rất ngốc."
Nhưng mà, ngốc kiểu rất đáng yêu!
Cốc Lưu Phong nói xong bèn xoay người, "Được rồi, mau về thôi, lúc nãy cô vừa khóc vừa chạy đi làm đám nhóc rất lo lắng đấy, Tiểu Uyển lại đòi Nhược tỷ tỷ bằng được."
"Huynh… Huynh dám nói ta ngốc à!" Thẩm Tinh Nhược hét lên đuổi theo, cô ấy vừa đi bên cạnh Cốc Lưu Phong vừa tức giận nói, "Không được nói ta ngốc nữa, càng không được âm thầm chê cười ta, nếu không ta cho huynh biết mặt!"
Hai người dần đi xa, tiếng nói lanh lảnh tràn đầy sức sống của người con gái còn vọng lại mãi.
Ngay chỗ bờ sông hai người vừa đứng lúc nãy có hai nam thanh niên trẻ tuổi mặc trang phục của phái Thanh Hà chậm rãi bước ra, nhìn theo hướng hai người rời đi.