Không chờ Hột Khê nói hết, hắn đã ôm lấy người cô vào lòng, khẽ đặt nụ hôn lên khóe môi cô rồi rủ rỉ: "Không cần nói nữa, ta chờ nàng!"
Hột Khê sửng sốt. Cô không biết tâm trạng Nam Cung Dục thế nào mà giống như mặt trời giữa trưa tháng sáu, muốn thay đổi là thay đổi ngay được! Nhưng câu khẳng định chắc nịch "ta chờ nàng" của Nam Cung Dục khiến cô cảm động, như được đón nhận niềm hạnh phúc và yêu chiều vô bờ bến từ người mình thích.
Cô mở bàn tay Nam Cung Dục ra rồi nhẹ nhàng cầm lấy, đầu ngón tay thon dài trắng nõn của cô khẽ rê theo những đường vân trong lòng bàn tay hắn, khẽ thủ thỉ: "Nam Cung Dục, cảm ơn huynh, cảm ơn huynh đã khoan dung với ta vô điều kiện, từ lúc bắt đầu gặp gỡ đã luôn bảo vệ ta..."