Trái tim Hột Khê đập thình thịch như trống bỏi, tâm tình hỗn loạn không thôi, tuy thế cô lại tỏ vẻ cương quyết đáp trả: "Ai thích? Buồn nôn chết đi được!" Nói xong, cô còn giơ tay lau bờ môi đã bị hôn đến đỏ tấy.
Ngay lập tức, cô cảm thấy không khí xung quanh mình đột nhiên trở nên u ám, điên cuồng, tựa như xoáy nước dữ tợn muốn nuốt chửng lấy cô.
Gương mặt Nam Cung Dục lạnh lùng u tối, một tay hắn giữ chặt lấy gáy cô, đôi mắt lạnh lẽo như băng nhìn cô đăm đăm: "Nàng nói… buồn nôn?"
Hột Khê trông thấy khuôn mặt u ám của Nam Cung Dục, mặt mày bỗng chốc trắng bệch, theo bản năng muốn chùn bước.
Đương nhiên, cảm xúc mơ hồ không thể diễn đạt thành lời vẫn chiếm phần nhiều hơn, giống như cô đã mắc phải một sai lầm trái với lương tâm mình, khiến cô dù muốn cách mấy vẫn chẳng thể nào tiếp tục duy trì thái độ cứng rắn trước kia được nữa.
Tuy nhiên, Hột Khê muốn lùi bước thì động tác của Nam Cung Dục lại nhanh hơn cô.