Nam Cung Dục nghe xong thì bật cười tươi tắn: "Mấy chuyện này có gì mà phải phiền não? Bản vương đương nhiên có cách giải quyết giúp nàng."
Hột Khê nhướng mày nhìn hắn, luôn cảm giác cách xử lý mà người này sắp nói ra chắc chắn không được bình thường, thế là cô nheo mắt lại rồi hỏi: "Huynh cứ nói trước đi xem đã."
Nam Cung Dục cực kỳ thích dáng vẻ kiêu ngạo và lanh lẹ này của cô. Hắn véo mũi cô, kề sát vào tai cô rồi thì thầm: "Chỉ cần nàng gả cho bản vương, bản vương mang sính lễ đến cho nàng thì hiển nhiên Khê Nhi đủ tinh thạch nuôi đám người kia rồi. Bản vương cam đoan, với số lượng sính lễ ấy của bản vương, cho dù nuôi cả mười lần Chấn Uy Quân đấy mấy trăm năm cũng chỉ là chuyện nhỏ."
Mới đầu Hột Khê sửng sốt, cảm nhận được hơi thở nóng ấm của đàn ông phả lên vành tai và cái cổ đầy mẫn cảm của mình thì vô thức đỏ ửng mặt. Cô đẩy hắn ra, gắt giọng: "Đừng đùa nữa! Ta đang bàn chuyện chính với huynh đấy!"