Hột Khê cảm thấy cả cơ thể bắt đầu không được ổn rồi, đôi môi hé mở khẽ run rẩy, rất lâu vẫn không thể thốt lên được lời nào.
Ngọn lửa nóng bỏng trong ánh mắt của Nam Cung Dục càng lúc càng cháy hừng hực, hắn nghiêng hẳn người về phía trước, nắm lấy cổ tay của Hột Khê và kéo về phía mình, còn hắn thì nghiêng qua che lấp đôi môi hồng đang hé mở.
Cái quái gì thế này! Tên này đang làm cái trò gì vậy trời!
Hột Khê bừng tỉnh, ra sức giãy giụa nhưng lại bị Nam Cung Dục nhẹ nhàng giữ lấy thắt lưng, không cách nào có thể trốn thoát.
Nam Cung Dục thậm chí còn tạo ra một cơn gió cực lớn, cuốn phăng chiếc bàn nhỏ chắn ngang giữa hai người.
Giữa hai người không còn bất cứ rào cản hay ngăn cách nào nữa.
Hột Khê lật châm Vô Ảnh trong lòng bàn tay mình, định ra tay phóng chúng đi thì hai tay bỗng nhiên lại bị bẻ ngược ra sau lưng, châm Vô Ảnh lặng lẽ rơi xuống đất.