Nam Cung Dục vẫn không nói không rằng, Bạch Hổ thì hừ khẩy khinh thường, tỏ vẻ chán ghét: "Đám người nhà họ Phụng các ngươi có bị thần kinh không đấy? Ai ai đi ra ngoài cũng thích khoe khoang cái gì mà ân cứu mạng? Lẽ nào ngươi cho rằng Phụng Thiên Bá thật sự có ơn cứu mạng chủ nhân ta hay sao? Ta nhổ vào! Gọi là thâm thù đại hận cũng không sai là mấy đâu! Cứ nói dối một trăm lần là các ngươi đều cho là sự thật hết à?"
"Cái gì?" Thái Kiệt nghe xong thì sợ hãi vô cùng: "Ngươi nói vậy là có ý gì?"
Bạch Hổ tặc lưỡi lắc đầu, cười khẩy: "Hóa ra ngươi chẳng biết gì hả? Thật là đáng thương! Ta thấy ngươi trung thành tận tụy với nhà họ Phụng như thế, nhưng bọn chúng chẳng coi ngươi là người nhà thật đâu."
Hắn đang nói thì trông thấy một bóng dáng màu đen đang đáp xuống từ không trung, bèn quên luôn cả Thái Kiệt, hưng phấn vẫy tay với người vừa đến: "Ta nói này A Vũ, sao ngươi chậm chạp thế! Chủ nhân tới cả rồi, vậy mà bây giờ ngươi mới vác xác đến đây!"