Âu Dương Hạo Hiên nhếch miệng nở nụ cười tươi tắn, chẳng qua hắn chưa kịp mở miệng nói gì thì Thượng Quan Kỳ đã hô to: "Bạch hộ vệ, ngươi đang làm gì thế? Tên Âu Dương Hạo Hiên kia là phản tặc, ngươi mau tới cứu ta đi! Ta là Thái tử điện hạ đây..."
Bạch Hổ ngoáy tai, liếc mắt nhìn về phía bọn Thượng Quan Kỳ và Tôn Minh Viễn: "Xin lỗi nhé, các ngươi vừa nói gì cơ, ta không nghe rõ lắm, hay là các ngươi nhắc lại lần nữa xem?"
Bấy giờ Tôn Minh Viễn đã giận tím tái mặt mày, gã như ý thức được điều gì đó, căm hận chất vấn: "Các ngươi là đồng bọn của nhau phải không?"
Bạch Hổ cười sang sảng, vẻ mặt khinh bỉ như thể muốn nói rằng "Ôi trời, sao đến bây giờ ngươi mới đoán ra", song hắn lại cất lời: "Tôn đường chủ đúng là tinh mắt quá! Nhưng mà này, Tôn đường chủ vừa mới bóp nát ngọc giản, định báo tin cho ai đấy? Không phải là Hắc Sát đấy chứ?"
"Ha ha ha, nếu như muốn gọi Hắc Sát đến, ta khuyên Tôn đường chủ đừng làm những chuyện thừa thãi nữa!"