Chỉ trong chớp mắt, cái mai rùa đã vỡ tan tành, vô số mảnh vỡ từ trên trời rơi ào ào xuống đất. Còn thanh kiếm lửa đỏ rực của Âu Dương Hạo Hiên đã bổ tới trước mặt gã.
Tôn Minh Viễn không kịp nghĩ nhiều, giơ một thanh phi kiếm pháp bảo khác trong tay lên, dồn linh lực chém vào cánh tay trái Âu Dương Hạo Hiên.
Nhát kiếm này của gã dùng tới chín phần sức mạnh, hơn nữa gã lại là cao thủ Kim Đan kỳ đỉnh phong, uy lực của nó đương nhiên không thể khinh thường. Cho nên Tôn Minh Viễn cho rằng Âu Dương Hạo Hiên nhất định sẽ lùi về sau né tránh, như vậy gã cũng có thể kích hoạt pháp bảo mới, tổ chức tấn công.
Nhưng ngược lại, Tôn Minh Viễn nhanh chóng cảm thấy vai trái mình truyền đến một cơn đau nóng rát.
Sau đó gã hoảng sợ nhìn cánh tay nối liền với vai mình bay ra, hơn nữa trên vai còn không hề chảy máu, ngược lại chỉ nghe thấy tiếng xèo xèo của thịt cháy.
"A a!" Tôn Minh Viễn hét lên thảm thiết.