Âu Dương Chí Bình cảm thấy trái tim bị ngọn lửa thiêu rụi vô cùng đau đớn, gã không cam lòng ngã trên mặt đất.
Âu Dương Hạo Hiên lạnh lùng nhìn tính mạng Âu Dương Chí Bình dần dần bị ngọn lửa nuốt chửng, vẻ mặt hắn không hề dao động. Không có vẻ khuây khỏa sau khi báo được thù, cũng không có nỗi đau thương buồn bã khi mất tất cả người thân, tất cả chỉ còn lại sự bình tĩnh yên lặng.
Sau đó, ánh mắt mang theo ý cười lạnh lẽo của hắn dừng trên người Tôn Minh Viễn.
Đối mặt với ánh mắt của Âu Dương Hạo Hiên, Tôn Minh Viễn mới đột nhiên sực tỉnh. Gã không muốn thừa nhận khi thấy dáng vẻ giết người của thanh niên trẻ tuổi này lúc nãy, không hiểu sao trong lòng gã lại dấy lên một nỗi sợ hãi khó hiểu.
Tôn Minh Viễn cúi đầu nhìn cổ tay mình, rõ ràng chỉ là một vết thương bé bằng miếng đậu, nhưng cho dù gã có dùng linh lực xoa dịu thế nào thì cũng không khép miệng lại được.