Trên tay gã có một vết bỏng to bằng miếng đậu, lúc này vẫn còn đang xì xèo phả khói ra bên ngoài, da thịt gã bị nướng cháy đen. Chưa cần nhìn, chỉ nghe thấy âm thanh đó là đã cảm thấy đau đớn lắm rồi.
Nhưng dường như Tôn Minh Viễn không cảm nhận được cơn đau ấy, sau khi chắc chắn người trước mặt là Âu Dương Hạo Hiên, gã bật cười vui sướng: "Âu Dương Hạo Hiên, quả nhiên ngươi đến rồi! Một tháng toan tính của bọn ta coi như không uổng phí!"
Âu Dương Hạo Hiên không thèm liếc gã lấy một cái, hắn chỉ nhìn Âu Dương Chí Bình bên cạnh.
"Chú hai, đã lâu không gặp." Sắc mặt Âu Dương Hạo Hiên rất bình tĩnh, giọng nói còn mang theo ý cười.
Nhưng Âu Dương Chí Bình nhìn cặp mắt đen láy sâu không thấy đáy đó của hắn thì không khỏi rùng mình hoảng sợ. "Hạo Hiên, Hạo Hiên, cháu còn sống… Thực sự, thực sự tốt quá rồi! Ngày đó, ngày đó chú cũng rất lo cho cháu… Đã tìm dưới chân núi Đoạn Hồn rất lâu…"