Giọng nói trầm thấp của người đàn ông lại reo lên bên tai cô: "Cô nhóc, uổng công ta hao tâm tổn sức vì cô như vậy, còn cô thì đi một mạch cả tiếng chào tạm biệt cũng chẳng thèm nói. Sao cô có thể qua cầu rút ván như vậy?"
Hột Khê xoa xoa sống mũi đau điếng, ngước đôi mắt long lanh nước mắt nhìn về phía người đàn ông chắn đường mình: "Thế thì bây giờ ta chào điện hạ là được rồi chứ gì?" Nói xong, cô vẫy vẫy tay, khuôn mặt vô cảm nói: "Nam Cung Dục, tạm biệt."
Nam Cung Dục bị gương mặt vô cảm của cô chọc cười, hắn chụp lấy cổ tay trắng ngần đang liên tục vẫy vẫy của cô, kéo cả người cô lại rồi ôm vào lòng, cười lạnh lẽo: "Cô nói tạm biệt là tạm biệt, há chẳng phải không chút nể mặt bản vương rồi sao."