Tiểu Li siết vòng tay ôm chặt lấy Hột Khê, cái đầu bé nhỏ dụi không ngừng trong lòng cô, tiếng nói hân hoan hòa lẫn tiếng khóc sụt sùi.
Hột Khê luôn thương tiếc khôn tả đối với nhóc hồ ly luôn gặp bao nhiêu đau khổ, khi nghe giọng nói của cô bé, cô không kiềm được mà vuốt tóc cô bé, dịu dàng dỗ dành: "Được rồi mà, đừng khóc nữa, chẳng phải tỷ làm vậy là vì sợ ảnh hưởng đến quá trình tu luyện của muội ư? Tu vi hiện nay của muội tiến bộ thế nào rồi?"
Tiểu Li nghe xong bỗng nín khóc mỉm cười, cô bé vừa tác động đến yêu lực toàn thân thể, phút chốc ba chiếc đuôi trắng muốt to lớn bất ngờ xuất hiện sau lưng.
Cô bé khẽ chớp đôi mắt ngước nhìn Hột Khê giống như một đứa trẻ muốn được khen thưởng, vẫy tíu tít chiếc đuôi sau lưng mình, "Tiểu thư, tiểu thư xem nè, bây giờ muội đã có ba chiếc đuôi rồi đó, không bị bắt đi dễ dàng nữa đâu nha. Chưa kể khả năng mê hoặc của muội cũng được nâng cao không ít, sau này muội có thể giúp đỡ tiểu thư rồi."