Lúc này, nơi đây đã thay đổi một trời một vực. Điện Tử Kim đã biến mất từ lâu, nhưng vị trí vốn có của nó đã có mấy gian phòng.
Tuy rằng những gian phòng này được xây dựng không được tinh tế xa hoa cho lắm, nhưng lại liền kề với nhau, mang đến cảm xúc ấm áp thư giãn khôn tả.
Có điều, Hột Khê nhìn cảnh tượng trước mắt này, gương mặt chẳng hề có lấy một nụ cười. Cô chỉ nhớ tới quá khứ bực bội xưa kia.
Quá khứ đó giống như xương cá mắc nghẹn trong cổ họng cô. Chẳng phải cô còn canh cánh về thái độ mà lúc đó Nam Cung Dục đối xử với mình, vì dù sao quan hệ khi ấy của hai người đâu thân mật như ngày hôm nay.
Điều cô để ý chính là, khi đó Nam Cung Dục lại lạnh lùng quay người đi chữa trị vết thương cho Phụng Liên Ảnh, chứng tỏ hắn tin lời Phụng Liên Ảnh, coi cô như kẻ hèn hạ chỉ biết bày mưu tính kế hãm hại sau lưng người khác.