Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, nơi vốn là thư phòng đã bị san bằng, các võ giả vốn đứng ở chỗ này vây bắt Hột Khê đã bị kiếm khí bắn ra ghim thành con nhím.
Ngoại trừ Nạp Lan Chính Trạch và Nạp Lan Thành Minh, mấy chục võ giả Ngưng Mạch kia chẳng còn ai sống sót.
Toàn thân Nạp Lan Chính Trạch đều đang bủn rủn, giờ khắc này ánh mắt ông ta nhìn Hột Khê như đang nhìn thấy ác quỷ.
Chẳng lẽ, chẳng lẽ... Nạp Lan Hột Khê thật sự chui từ địa ngục lên để báo thù ư? Chẳng lẽ hôm này mình phải chết dưới tay Nạp Lan Hột Khê thật sao?
Không! Không! Ông ta không muốn chết!
Nghĩ đến cái chết, Nạp Lan Chính Trạch run như cầy sấy, tất cả thù hận dành cho Nạp Lan Hột Khê đều biến thành sợ hãi và khát vọng được sống sót.