Nạp Lan Chính Trạch càng chửi càng kích động: "Ha ha ha, nếu như ả tiện nhân kia biết được hai đứa con của ả bị ta hành hạ sống không bằng chết, chắc chắn ả hối hận lắm, hối hận vì ngày xưa không phục tùng ta, không trở thành người đàn bà của ta!"
"An Lăng Nguyệt đã chết thật rồi sao?" Giọng nói của Hột Khê êm ả dễ nghe, mang theo sự quyến rũ ma mị mê hoặc lòng người một cách khó hiểu: "Bà ấy chết như thế nào?"
"Đương nhiên là chết rồi!" Nạp Lan Chính Trạch giận dữ hét: "Ả tiện nhân kia chết rồi, thậm chí lúc chết còn chẳng còn xác nữa! Ta không tài nào biết được ả đã giấu những phương thuốc kia ở đâu! Mới đầu ta lục tung từng tấc đất ở Tâm Nguyệt Cư vẫn không thấy, thậm chí tra tấn Trần ma ma đến mức bị thương nặng, lục soát thần hồn của bà ta nhưng vẫn không thể tìm thấy nơi cất giấu những phương thức kia!"
"An Lăng Nguyệt, ngươi đã vô tình vô nghĩa thì đừng trách ta ngược đãi hai đứa con của ngươi, để bọn chúng sống không cả bằng lũ súc vật, ha ha ha ha..."