Hột Khê nhíu mày, nhìn thẳng vào mắt Nạp Lan Chính Trạch, sau đó chậm rãi thốt ra mấy chữ: "Cha ta? Nạp Lan Chính Trạch, ngươi xứng sao?"
"Tiện nhân! Súc sinh! Ai dạy ngươi ăn nói với cha như thế? Ngươi có biết ngỗ nghịch bất hiếu sẽ bị trời phạt không?"
Hột Khê cười khẩy, giọng điệu đầy lạnh lẽo hờ hững: "Bất hiếu với cha đẻ sẽ bị trời phạt, nhưng mà Nạp Lan Chính Trạch, ngươi... là cha ta sao?"
"Cái... Cái gì?" Cả người Nạp Lan Chính Trạch run lên bần bật, ông ta khó tin trợn tròn mắt.
Hột Khê nhìn ông ta chằm chằm, gằn từng chữ: "Nạp Lan Chính Trạch, ngươi đúng là cha ta sao? Ngươi... xứng sao?"
Bị đôi mắt phượng của Hột Khê nhìn chằm chằm, Nạp Lan Chính Trạch chỉ cảm thấy tâm thần chấn động, dường như ông ta thấy được bóng dáng quen thuộc của An Lăng Nguyệt, nghe được giọng nói trong trẻo lạnh lùng xa cách của bà ấy khi nói với mình.
Ông ta thảng thốt kêu lên như phản xạ có điều kiện: "Ngươi... Ngươi đã biết rồi ư?"