"Trong tay nô tỳ hẵng còn giữ pháp bảo phòng ngự cực phẩm mà chủ nhân đã đưa. Dẫu cho nô tỳ có liều cả một thân tu vi này, nhất định phải cứu được tiểu thư thoát khỏi đây."
Nhưng trái lại, khuôn mặt của Hột Khê lại chẳng hề có lấy nửa phần hoang mang hoảng sợ trong tình cảnh như thế này. Cô như cười như không đưa mắt nhìn những đám mây sét to bằng nắm tay trôi lơ lửng giữa không trung, thủy linh lực hóa thành những sợi dây nhỏ dùng để thăm dò, như có như không tiếp xúc với những đám mây sét kia.
Vừa chạm tới đám mây sét, thủy linh lực lập tức bị cắn nuốt sạch sẽ. Thế nhưng Hột Khê lại nở một nụ cười thật nhẹ nhàng.
"Tiểu thư, xin tiểu thư đừng chần chừ thêm nữa, chúng ta mau đi thôi!" Thanh Loan gấp gáp hét lên.
Nạp Lan Ngữ Dung nghe thấy lời của Thanh Loan, ả đắc ý cười to: "Ngươi nghĩ tới tận giờ phút này rồi mà các ngươi còn có thể bỏ chạy được hay sao? Nằm mơ à?"