Con báo đen vừa xuất hiện đã gầm lên giận dữ với Hột Khê, ánh mắt nó vô cùng hung ác.
Đản Đản bịt mũi, phàn nàn: "Thối quá thối quá! Quả nhiên là chủ nào tớ nấy, chủ nhân vừa già vừa xấu lại còn thối thì thôi đi, cả mấy con linh sủng cũng thối như vậy luôn. Ngày nào cũng mang theo thứ thối ung thế này mà không sợ hun chết bản thân à!"
Tiểu Kim Long cũng hắt hơi, ghét bỏ nói: "Đúng là thối chết mất, chúng ta nhanh chóng giải quyết nó đi không tội cái mũi lắm!"
Tiểu Ngưu ngốc nghếch thấy Đản Đản và Tiểu Kim Long đều bịt mũi thì mới chầm chậm giơ chân che mũi, miệng nhả ra một chữ: "Thối!"
Đầu óc của Tiểu Ngưu ngốc nghếch chậm lụt hơn Đản Đản và Tiểu Kim Long. Tuy nhiên sau khi làm linh sủng của Hột Khê, được uống nước linh tuyền Cửu U nó mới bắt đầu thông minh hơn chút ít, bây giờ thỉnh thoảng có thể nói được mấy chữ.
Đương nhiên nó vẫn chưa thể nào so sánh được với Đản Đản tinh quái và Tiểu Kim Long lắm lời.