Trong lòng Nạp Lan Phi Tuyết tuyệt vọng vô cùng. Những người trước mặt này vốn là người nhà thân thiết của ả, thế mà giờ lại chẳng khác gì người dưng nước lã.
Trước kia ả luôn cho rằng mình được mọi người yêu thương cưng chiều, nhưng bây giờ đối mặt với lợi ích trước mặt, những người thân luôn mồm nói thương yêu ả lại không hề do dự đẩy ả vào chỗ chết.
Nạp Lan Chính Trạch khẽ hắng giọng: "Trọng Bát, dù sao Phi Tuyết cũng là con gái ta, là Nhị tiểu thư của nhà họ Nạp Lan, con nhất định phải đối xử với con bé thật tốt, nếu không nhà họ Nạp Lan tuyệt đối không để yên đâu." Những lời này tuy là uy hiếp nhưng lại chẳng có tí sức nặng nào.
Chu Trọng Bát cười khà khà: "Cha yên tâm đi, chỉ cần Phi Tuyết ngoan ngoãn thì con yêu thương còn chẳng hết, sao nỡ hành hạ đánh đập nàng ấy được chứ! Phi Tuyết, nàng nói có phải hay không?"