Bàn tay vốn định rút về của Nam Cung Dục khựng lại, mập mờ đè nhẹ lên môi của Hột Khê rồi mới chậm rãi rút ra.
Cả khuôn mặt của Hột Khê ngay lập tức ửng đỏ, cô nhìn Thanh Long và Thanh Loan đang cố tỏ vẻ "Bọn thuộc hạ là người tàng hình", không nhịn được trừng mắt nhìn tên không biết xấu hổ kia một cái, "Không được làm bậy, huynh không thấy ta đang rất bận rộn hay sao?"
Nam Cung Dục tỏ ra bình thường, thong thả bóc tiếp một quả nho khác đưa tới bên miệng cô, khẽ cười nói: "Đúng là bản vương biết vương phi vất vả nên mới hầu hạ Vương phi đấy! Khê Nhi, nàng có vừa lòng với sự phục vụ của bản vương không?"
Mặt Hột Khê càng hồng, lúc tên đàn ông này không biết xấu hổ thì đúng là không thể đỡ được! Hắn không thấy bên cạnh còn bao nhiêu người đang đứng nhìn đấy sao?
Thế nhưng cứ nghĩ đến hắn đường đường là Minh Vương điện hạ lại bóc nho cho mình ăn, Hột Khê không biết nên khóc hay nên cười, đồng thời cũng cảm thấy ngọt ngào.