Cậu thiếu niên tỏ ra tủi thân, tiếc nuối, nhưng cuối cùng cậu vẫn ngoan ngoãn nhả miếng thịt trong miệng ra.
Tiếp đến, Nạp Lan Tử Quân nghe thấy một giọng nói du dương êm tai vang lên, "Tiểu Trì, không được ăn bậy bạ đâu, đặc biệt là thịt của loại người này, ăn vào sẽ làm bẩn miệng và nội tạng của đệ. Ngoan, sau này tỷ tỷ sẽ chuẩn bị nhiều đồ ăn ngon cho đệ, đệ muốn ăn bao nhiêu cũng được."
Giọng nói này làm Nạp Lan Tử Quân phải trợn to mắt kinh ngạc, ánh mắt hoàn toàn không thể tin nổi.
Gã nhận ra giọng nói này, giọng nói này là của… là của Nạp Lan Hột Khê. Mặc dù giọng nói này còn dễ nghe hơn so với Nạp Lan Hột Khê, êm tai như tiếng suối ngàn. Tuy nhiên gã dám khẳng định ngữ điệu khi cô thốt ra hai từ "tỷ tỷ".
Nạp Lan Tử Quân chuyển rời ánh mắt lên người đứng cạnh cậu thiếu niên.
Chỉ có điều, sau khi gã trông kỹ người đang đứng cạnh cậu thiếu niên là ai, gã không kìm được bật thốt lên kinh ngạc: "Hề Nguyệt! Tại sao lại là ngươi!"