Thằng oắt này đúng là đáng ghét! Vậy mà Khê Nhi lại lớn tiếng quát mắng hắn vì thằng oắt con này!
Có điều, gương mặt Nam Cung Dục vẫn bình thản như thường, cất giọng ôn hòa nói với cô: "Khê Nhi, nơi này không phải nơi nên ở lại lâu, chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây thì hơn. Thằng oắt… khụ, đệ đệ nàng bị Nạp Lan Chính Trạch giam cầm lâu như vậy, chưa biết chừng đã bị ông ta giở trò gì rồi. Nếu bị phát hiện chắc sẽ rất gay go."
Hột Khê lập tức tỉnh táo lại, nhìn Nam Cung Dục đầy áy náy, "Xin lỗi, vừa nãy ta hơi quá đáng. Huynh nói đúng, trước hết chúng ta phải tìm cách không được để cho Nạp Lan Chính Trạch phát hiện Tiểu Trì đã mất tích."
Nam Cung Dục đặt cậu thiếu niên qua một bên rồi ôm Hột Khê vào lòng, dịu dàng nói: "Cô bé ngốc nghếch, làm sao ta có thể trách nàng được chứ! Bất kể nàng muốn làm điều gì, ta sẽ luôn làm đến cùng giúp nàng. Bởi vì nàng chính là người vợ duy nhất mà Nam Cung Dục ta chấp nhận."