Kỳ quái là, con đường bí mật này vô cùng tăm tối, hơn nữa thỉnh thoảng truyền đến những tiếng động kỳ lạ từ sâu trong lòng đất, dường như còn có tiếng gào thét rầu rĩ nữa. Nếu đi một mình ở đây chắc sẽ sợ sởn gai ốc mất thôi.
Nam Cung Dục dùng tinh thạch chiếu sáng, dắt tay Hột Khê bước từng bước đi xuống.
Càng xuống sâu dưới lòng đất thì tiếng động kia càng rõ ràng, hơn nữa còn phảng phất mùi hôi thối khiến người ta buồn nôn.
Cứ đi như vậy thật lâu, rốt cuộc không gian trước mặt đã trở nên rộng mở.
Hột Khê đang muốn cầm tinh thạch soi xung quanh nơi này một chút, đột nhiên cảm nhận hơi thở nào đó nhanh chóng tới gần người mình.
Tử Minh U La dứt khoát bay ra, lao đến tấn công thứ đang lại gần. Mà động tác của Nam Cung Dục cũng nhanh hơn cô, bắn ra tơ Thiên Tằm, cuốn lấy cái bóng ấy. Đồng thời hắn duỗi tay, ôm Hột Khê vào trong lòng, tay còn lại thì biến hóa ra phi kiếm, định đâm thứ vừa mới công kích Hột Khê.