Vừa dứt lời cô lập tức khinh bỉ hành vi khúm núm nịnh bợ của mình vô cùng, cô đâu có làm gì sai, dựa vào cái gì mà bắt cô ăn nói khép nép nhận sai vậy chứ!
Sắc mặt Nam Cung Dục trở nên khá hơn đôi chút, hắn lạnh lẽo cười nói: "Về sau còn tái phạm, bản vương sẽ không dễ dàng bỏ qua thế này đâu."
Hột Khê bỗng sởn gai ốc bởi ánh nhìn sáng rực mang hàm ý sâu xa của hắn, cô còn chưa kịp phản bác thì Nam Cung Dục đã nói tiếp: "Đi thôi, chỗ này cách nơi chúng ta cần đến một đoạn đường, vừa đi vừa trò chuyện."
Tu vi của Nam Cung Dục đã đạt đến trình độ có thể cưỡi gió đạp mây từ lâu, còn Hột Khê lại chỉ là người phàm, hơn nữa trong thành Yên Kinh có quy định, tu sĩ không được phép đánh nhau ở phạm vi lớn, cũng không được phép bay lượn trên không gây nhiễu loạn trật tự. Vì thế cả hai chỉ có thể thong dong cất bước, cùng sóng vai trên đường.