Ban đêm không trăng gió lộng, sắc trời đã hoàn toàn tối đen như mực.
Trong Tâm Nguyệt Cư mà Hột Khê đang ở im ắng, không có bất cứ tiếng động nào.
Đột nhiên, một trận gió thổi qua, vài bóng người lặng yên không một tiếng động lẻn vào bên trong Tâm Nguyệt Cư.
Đám hộ vệ và sai vặt vốn canh giữ ngoài cửa Tâm Nguyệt Cư đã đi đâu không biết, lúc này chẳng còn ai cả. Mấy kẻ này tiến quân thần tốc, đẩy cửa phòng ngủ của Hột Khê ra.
"Ai đó?" Mạch Hương nhanh chóng bật dậy từ trên giường, đốt nến trong phòng sáng lên, lớn tiếng hỏi, "Sao các ngươi lại tự tiện xông vào phòng của tiểu thư nhà ta?"
"Tiểu thư, hừ, ả ta thì là tiểu thư gì chứ? Chẳng qua chỉ là thứ con hoang bị ném ở nơi đồng không mông quạnh không ai ngó ngàng, mới ở phủ Nạp Lan được mấy ngày đã tưởng mình là tiểu thư của phủ Nạp Lan thật hay sao?"
Nạp Lan Phi Tuyết nghênh ngang mà bước vào, phía sau ả là mấy tên thị vệ và hai nha hoàn cường tráng.