"Khê Nhi, nàng cứ yên tâm đi." Nam Cung Dục kiêu ngạo véo mũi cô, dịu dàng nói, "Tất cả mọi chuyện đều đã có ta ở đây, ta nhất định sẽ bảo vệ Khê Nhi cho thật tốt, và cũng sẽ bảo vệ chính mình thật tốt. Bản vương còn chờ cưới Vương phi về nhà đấy! Còn về chuyện của phái Lưu Ly, không một ai biết là do ta làm cả. Hằng năm người nhà họ Phụng đều giám thị ta, bọn chúng rất rõ ràng thực lực của ta, đồng thời cực kỳ tin tưởng vào kết quả điều tra của bọn chúng. Cho nên căn bản sẽ không hoài nghi đến ta đâu."
Dứt lời, ánh mắt của Nam Cung Dục dần dần trở nên âm u lạnh lùng, "Chờ đến lúc bọn chúng hoài nghi đến ta, vậy ngày chết của bọn chúng cũng chẳng còn xa nữa."
Lúc này Hột Khê mới thở phào nhẹ nhõm. Cứ nghĩ đến việc người đàn ông này tiêu diệt phái Lưu Ly, mặc kệ có phải vì cô hay không, thì trong lòng cô đều cảm thấy ấm áp. Đó là cảm giác ấm áp khi được người khác dốc lòng che chở.