Nam Cung Dục nâng mặt Hột Khê lên, hai mắt sáng rực, lẩm bẩm nói: "Khê Nhi, ta muốn ngay lập tức cưới nàng về nhà, nếu không ta thật sự sợ chính mình sẽ không nhịn nổi nữa!"
Dứt lời, hắn còn ôm lấy eo của Hột Khê, áp sát cô vào người mình, để cô cảm nhận được nỗi khát khao bỏng cháy của mình.
Hột Khê cảm nhận được vật cứng rắn kia đang giương cung bạt kiếm với mình, cả người liền cứng đờ, đột nhiên đẩy Nam Cung Dục ra.
Cô hung hăng trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt mình, thẹn quá hóa giận nói: "Huynh… huynh không biết xấu hổ!"
Nam Cung Dục bị cô đẩy một cái lảo đảo ngã ngồi lên trên ghế, ngay sau đó ôm lấy ngực, rũ mắt, lộ ra vẻ mặt đau khổ.
Hột Khê bị dọa cho hoảng sợ vội vàng xông qua muốn nắm tay hắn để kiểm tra, "Nam Cung Dục, huynh làm sao vậy?"
Có điều, cô còn chưa nói hết lời, đã bị Nam Cung Dục ôm vào trong lòng của hắn.