Trước khi gã lấy được di vật của An Lăng Nguyệt, sao có thể cho phép Nạp Lan Hột Khê bỏ trốn chứ? Vậy chẳng phải những cố gắng của gã trong thời gian qua là công cốc hay sao?
Nam Cung Dục không để ý đến Nạp Lan Tử Quân nữa, hắn ghé sát đầu vào tai Hột Khê, nhẹ giọng nói: "Khê Nhi, nếu nàng không đồng ý gả cho bản vương thì sẽ phải gả cho người đàn ông kém cỏi xấu xí đó. Thế nên Khê Nhi này, nàng xem xét đi, gả cho bản vương cũng không đến nỗi nào, nàng đồng ý nhé?"
Hột Khê khẽ đẩy đầu hắn ra, cười mắng: "Không biết xấu hổ!"
Tên khốn mặt dày này còn không biết xấu hổ chê những gã đàn ông kém cỏi chứ.
Tuy ngoài miệng cô mắng vậy thôi, nét cười nơi khóe mắt đuôi mày vẫn tiết lộ cảm xúc thật trong lòng cô.
Bàn tay nhỏ nhắn đẩy mặt mình ra không những không làm Nam Cục Dục tức giận vì bị xa cách mà ngược lại, xúc cảm mềm mại từ lòng bàn tay nhẵn nhụi ấy còn khiến lòng hắn rạo rực.