Quản gia Nam khẽ cười khẩy, ông ấy còn chưa kịp lên tiếng thì ngoài cổng đã truyền đến giọng nói trầm thấp.
"Nạp Lan Chính Trạch, ý ngươi là bản vương mắt mù, không phân biệt được tốt xấu sao?"
Âm thanh này đột ngột xuất hiện, vang trong tai mỗi người ở sảnh chính.
Thật ra âm thanh ấy rất êm tai, truyền cảm khiến người ta đỏ mặt tim đập rộn ràng. Hơn nữa ngữ điệu đều đều, thậm chí có phần vui vẻ, nhưng Nạp Lan Chính Trạch nghe xong, hai chân lại run lên, bị dọa sắp ngã nhào xuống đất.
Một lát sau, ánh mắt mọi người đều nhìn cổng sảnh chính, ánh mắt chăm chú, nín thở chờ đợi.
Chỉ thấy ánh sáng chói mắt buổi trưa chiếu vào sau lưng người tới, khiến mọi người hoa mắt.
Nhưng ánh mặt trời chói lóa ấy chẳng hề át được khí thế người tới. Hắn như vị thần ở trên cao, dạo bước dưới trần gian, từng bước đến gần người trần nhỏ bé, hèn mọn tựa con kiến hôi.