Không, phải nói rằng đó là cảm giác thân thuộc đã lưu lại trong ký ức của chủ cũ cơ thể này. Dường như trước mắt cô xuất hiện một hình ảnh mơ hồ xa xăm.
Hai đứa trẻ hồn nhiên nô đùa, đuổi bắt nhau, một cô gái trẻ nhẹ nhàng ngồi dựa vào khung cửa sổ, ánh mắt dịu dàng nhìn bọn nhóc trong sân, vẻ mặt dịu dàng cưng chiều như chỉ muốn dành tất cả những điều tốt đẹp nhất thế gian cho hai đứa con mình.
Hình ảnh đó rất mơ hồ, cô không nhìn rõ gương mặt của hai đứa bé kia nhưng cô cảm thấy cảnh tượng này vô cùng ấm áp, vô cùng hạnh phúc. Hạnh phúc đến mức khiến cô phải khao khát.
Đó chính là mẹ và em trai của Nạp Lan Hột Khê phải không? Bọn họ thực sự đã chết cả rồi ư?
Thúy Trúc thấy Hột Khê ngẩn người thì vội vàng nhẹ giọng nói: "Tam tiểu thư, chắc tiểu thư không biết rồi, Tâm Nguyệt Cư là nơi tốt nhất trong phủ Nạp Lan. Lúc An Lăng phu nhân còn sống, lão gia vô cùng yêu thương phu nhân, vì thế đặc biệt cho sửa sang lại Tâm Nguyệt Cư này."