Ống tay áo của Nạp Lan Phi Tuyết bị vén lên, thế nhưng chỉ nhìn thấy làn da nhẵn mịn trắng nõn như tuyết, chẳng hề có chút thương tích nào do bị roi đánh hằn lại.
Hương Lan mướt mát mồ hôi, đôi mắt ngập tràn nỗi hoảng sợ và bất ngờ, "Không… Không thể nào! Rõ ràng nô tỳ đã tận mắt nhìn thấy kia mà, mọi người cũng tận mắt nhìn thấy phải không?"
Lúc này khắp toàn thân Nạp Lan Phi Tuyết vẫn đau đến thấu xương y hệt như ban nãy, cả khuôn mặt giàn giụa nước mắt, níu lấy áo của Nạp Lan Chính Trạch, "Cha ơi, cứu con với, con đau quá, đau quá đi mất… Đều tại ả tiện nhân kia đánh con, cha à, cha phải lấy lại công bằng cho con!"
Ả ta khóc lóc thê thảm muôn phần, thế nhưng sắc mặt lại hồng hào, dao động linh khí vẫn ổn định, trên người lại chẳng có lấy một vết thương nào, đâu giống dáng vẻ của một người đang bị thương nặng đâu.