Trong lòng Chu Tước vô cùng căm hận, nhưng nhớ tới ấn ký của chủ nhân, cuối cùng cũng chỉ hết sức lạnh lẽo lừ Hột Khê một cái rồi phất tay áo rời đi.
Đến tận khi hơi thở và bóng dáng của Chu Tước biến mất hoàn toàn khỏi gian phòng, Hột Khê cuối cùng không cầm cự nổi mà hộc ra một ngụm máu tươi, khuôn mặt trắng bệch không còn giọt máu.
Thật không ngờ, võ giả Kim Đan kỳ chỉ cần tùy tiện phất tay một cái lại có thể khiến cô bị thương đến mức này.
Mình quả thật quá yếu ớt!
…
Hột Khê chịu đựng cơn đau đớn đang lan ra toàn thân rồi tiến vào không gian. Thế giới thực và không gian tồn tại song song như mặt gương, vì thế mà khi cô ăn uống trong không gian, ở thực tại cũng không cảm thấy đói.
Do đó khi ý thức của cô tiến vào không gian, trên người vẫn đang mặc áo ngủ phong phanh dính vết máu kia, sắc mặt vẫn xám ngoét khó coi như sau khi bị thương nặng.
Linh khí nồng đậm trong không gian thấm vào da thịt khiến Hột Khê đỡ đau hơn rất nhiều.