Hương Lan nghe vậy, biểu cảm hơi cứng đờ, ả lắp bắp nói không thành lời, "Nhị… Nhị tiểu thư, bọn họ không phải nha hoàn đâu ạ."
"Không phải là nha hoàn thì là cái gì?" Nạp Lan Phi Tuyết bị Hương Lan phản bác, không vui chất vấn, "Chẳng lẽ là bà con họ hàng nghèo đói từ nơi nào đến đây đòi tiền. Ta thưởng cho bọn chúng một bữa cơm chính là đã để mắt đến bọn chúng! Còn không mau đưa đứa bên trái và cả đứa ở giữa nữa, đưa cho ta…"
Nạp Lan Phi Tuyết đang nói dở câu thì đột nhiên ngừng lại, im bặt.
Ả nhìn Hột Khê với ánh mắt khó tin, vẻ mặt vốn cao ngạo không kiên nhẫn lập tức biến thành khiếp sợ, giơ ngón tay chỉ vào Hột Khê, sau một lúc lâu mới giật mình kinh ngạc kêu lên: "Ngươi… Sao ngươi lại ở chỗ này? Không phải ngươi đã…"
Hột Khê chậm rãi bước ra tiến lên phía trước, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vàng vọt như nến là đôi mắt phượng trong veo mà u ám, lạnh băng đến thấu xương, "Ồ, thì ra là Nhị tỷ à, đúng là đã lâu không gặp tỷ rồi nhỉ."