Quả nhiên Nạp Lan Hột Khê xấu xí hệt như trong ấn tượng của hắn, làm hắn chán ghét buồn nôn. Ấy thế mà đứa con gái này lại là tỷ tỷ song sinh của mình, ông trời thật bất công với hắn biết bao.
Có điều, nhớ đến lời dặn dò của cha đối với hắn, Nạp Lan Tử Quân vẫn là dằn xuống cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, bước lên trước một bước, ôn hòa lễ độ nói: "Tam tỷ tỷ, đã lâu không gặp, mấy năm nay tỷ sống có tốt không?"
Hột Khê nhướng mày, như cười như không nhìn hắn rồi hỏi ngược lại, "Ngươi là ai? Vì sao ra vẻ rất thân thiết với ta thế?"
Nạp Lan Tử Quân hơi ngớ ra. Đối mặt với đôi mắt phượng đen láy trong veo kia, trong lòng hắn hơi kinh sợ.
Hắn có một loại ảo giác bản thân bị một con ma thú hoặc một võ giả dũng mãnh nhìn chòng chọc, thậm chí ngay cả sau lưng cũng lạnh toát mồ hôi. Thế nhưng ngay sau đó, khi hắn nhìn rõ người ở trước mặt, mặt mày nhỏ nhắn vàng vọt, nhan sắc xấu xí, lấy đâu ra sự dũng mãnh chứ?