Hơn nữa, hắn ký kết khế ước chủ tớ với cô đã hỏi cô đồng ý hay chưa?
Sau lúc lặng người, Hột Khê đã bình tĩnh trở lại. Cho dù quá trình có như thế nào, ít nhất nhìn từ kết quả mà nói, ký kết khế ước máu chủ tớ với Âu Dương Hạo Hiên là có lợi nhất đối với cô.
Vốn dĩ cô cũng không định coi Âu Dương Hạo Hiên như thuộc hạ, cô chỉ muốn tuân thủ lời hứa hẹn cứu sống hắn với Âu Dương tướng quân mà thôi, sau đó nhận lấy một trăm ngàn binh lính Chấn Uy Quân kia. Nhưng nếu Âu Dương Hạo Hiên bằng lòng ở bên cạnh cô, tôn cô làm chủ, đương nhiên cô cũng không từ chối hắn làm gì.
Hột Khê nhìn Âu Dương Hạo Hiên, nghiêm nghị nói: "Công tử thật sự đã nghĩ kỹ chưa?"
Âu Dương Hạo Hiên lộ ra một nụ cười yếu ớt, "Cậu nói xem? Hề Nguyệt, tôi đã nợ cậu quá nhiều, ngoại trừ cách này, tôi thật sự không nghĩ ra có cách gì có thể báo đáp cho cậu."
Hột Khê nhìn cặp mắt sâu thẳm đen kịt không thấy đáy kia của hắn, mãi một lúc lâu sau mới gật đầu nói: "Được rồi, tôi hiểu rồi!"