Nhìn cậu ấy, dõi theo cậu ấy, đi theo những bước đi của cậu ấy, cho đến khi trời tàn đất tận.
Âu Dương Hạo Hiên ngẫm nghĩ, hắn nhớ rõ tên của người này, cái tên duy nhất khắc lên linh hồn hắn - Hề Nguyệt.
Và cả mối thù sâu tựa bể của nhà họ Phụng, Phụng Vân Cảnh - gã đầu sỏ gây tội giết hại cha mẹ hắn, hủy hoại gia đình hắn vẫn còn sống sờ sờ ra đấy thì sao hắn có thể chết được? Sao có thể cứ vậy mà bỏ cuộc đây?
Hắn muốn báo thù! Muốn nhà họ Phụng phải nợ máu trả bằng máu, bắt mỗi một kẻ trong nhà họ Phụng đều phải nếm thử nỗi đau đớn thấu xương này!
Vậy thì sao hắn có thể chết được chứ?
Đột nhiên Âu Dương Hạo Hiên mở mắt ra, hai mắt đỏ sẫm bắn ra từng luồng ánh sáng lạnh lẽo, thân thể nóng bỏng run rẩy, co rút liên hồi.
Hột Khê nhẹ nhàng thở hắt ra, cau mày rút tay về.