Hột Khê không kịp nghĩ nhiều, nhanh gọn kéo lấy Âu Dương Hạo Hiên, mang hắn theo khẽ khàng bay lên giữa không trung, nép vào vách núi đá.
Âu Dương Hạo Hiên hé miệng, phả ra hơi thở nóng rực, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp tựa dã thú.
Hột Khê đưa tay ra che miệng hắn lại, khẽ quát: "Nếu không muốn chết thì đừng phát ra tiếng động."
Bàn tay nhỏ nhắn mềm mịn lại lành lạnh áp lên trên mặt và bờ môi của hắn, mang đến một cơn mát lạnh tựa như suối băng. Đôi mắt vốn đỏ như máu của Âu Dương Hạo Hiên lập lòe, thân thể cứng đờ căng thẳng, song lại ngoan ngoãn yên lặng không lên tiếng nữa.
Bên dưới vách núi có một đám người mặc đồ đen vội vàng chạy đến. Bọn chúng kiểm tra những thân thể bị xé nát kia, rồi lại lùng sục khắp xung quanh vài lần. Sau khi xác thật không có tung tích của Âu Dương Hạo Hiên, bọn chúng mới chậm rãi rời khỏi khu vực này.