"Người của bọn thuộc hạ đuổi theo đều bị vây nhốt ở bên trong. Chờ đến sau khi bọn thuộc hạ ra khỏi cấm chế thì đã hoàn toàn mất đi tung tích của hắn."
Ánh mắt của Phụng Vân Cảnh trở nên lạnh lùng thâm trầm, hắn tỏ ra vô cùng không vui, "Mất dấu của hắn là các ngươi liền không đuổi theo nữa sao?"
Bạch Sát vội vàng thưa: "Thiếu gia cứ yên tâm, sau khi đại hội săn bắn kết thúc, hắn sẽ phải trở về đại điện ở hành cung thôi. Thuộc hạ đã thông báo cho hắn thông qua phương pháp đặc biệt của nhà họ Âu Dương, bảo hắn một mình đến nơi này."
"Các ngươi muốn làm gì con trai của ta?" Âu Dương Chí Hùng nghe được tung tích của con trai mình, gào lên một tiếng thê lương thảm thiết, "Phụng Vân Cảnh, ta đã nói rồi gia đình ta hoàn toàn không biết Ngũ Hành Linh Châu gì cả, Hạo Hiên càng không biết gì hết, ngươi hãy tha cho nó đi! Ta cầu xin ngươi hãy tha cho nó đi!"