Hạ Dật Thần ngoảnh đầu lại, trông thấy Hột Khê mang vẻ mặt lạnh nhạt đứng một bên, hắn hắng giọng, bước qua nói với cô: "À ừm, cảm… Cảm ơn ngươi!"
Hột Khê liếc nhìn hắn một cái, cất giọng ơ hờ: "Ta và nhà họ Phụng vốn có thù oán, ra tay với gã cũng chẳng phải vì giúp các ngươi, cảm ơn ta làm gì?"
"Ngươi!" Hạ Dật Thần có lòng tốt đến cảm tạ, thế mà lại nhận được câu trả lời thờ ơ của Hột Khê thì bực tức vô cùng.
Thế nhưng khi nhìn góc nghiêng như băng khắc ngọc tạc của cậu thiếu niên thanh tú đẹp đến xiêu lòng trước mặt, hắn không thể nào thốt ra được những lời khó nghe. Suy cho cùng, nếu không nhờ cậu ta ra tay cứu giúp, e là bây giờ mình đã bị Phụng Vân Hải làm nhục rồi, nào có thể mở mồm oán thán được.
Hạ Dật Thần còn chưa nói gì, Nạp Lan Tử Quân lẽo đẽo theo đuôi đi cạnh hắn đột nhiên mắng mỏ: "Hề công tử, ngươi nói thế là có ý gì? Nhị sư huynh ta có lòng tốt cảm tạ ngươi, ngươi chẳng cảm kích thì thôi, còn tỏ thái độ ngạo mạn như thế làm gì chứ?"