Đám người Phụng Vân Hải giận tím mặt, chỉ thẳng tay vào Âu Dương Hạo Hiên, đanh giọng: "Thằng ranh con này, ngươi là cái thá gì mà lại dám khua chân múa tay với nhà họ Phụng bọn ta? Hơn nữa ngươi không biết trong đại hội săn bắn không được phép giết người à? Ngươi không sợ sau khi ra ngoài bị bốn môn phái lớn trừng trị hả?"
Âu Dương Hạo Hiên cười giễu: "Trong đại hội săn bắn không cho phép giết người, nhưng là không cho phép giết những võ giả đăng ký tham gia chính thức, chứ không phải đám người bên cạnh ngươi lén lút đi vào."
"Ta không biết người nhà họ Phụng ăn gan hùm mật báo từ bao giờ mà dám lén lút sau lưng ba môn phái lớn đưa người không đăng ký dự thi vào đây. Nếu như chuyện này mà đồn ra ngoài, rốt cục ta là người bị trừng trị, hay là nhà họ Phụng sẽ bị trừng trị đây?"
Âu Dương Hạo Hiên vừa nói xong lời này, Phụng Vân Hải liền kinh ngạc biến sắc, gần như buột miệng nói theo bản năng: "Ngươi… Ngươi, sao ngươi biết được?"