Hột Khê chỉ coi gã ta như là một con chó điên đang sủa bậy mà thôi, ánh mắt của cô nhìn gã ta vô cùng thờ ơ, "Thật hiếm có, nhà họ Phụng và phái Lưu Ly đã mất mặt đến như vậy, ngay cả cơ thể mềm mại của đại tiểu thư nhà mình cũng bị phô bày sạch sẽ trước mắt người khác. Ta cho rằng ít nhất các đệ tử, người trong tộc nhà họ Phụng cũng nên biết xấu hổ, phải mười ngày nửa tháng không dám ra ngoài gặp người khác chứ!"
"Ai mà ngờ được mặt mũi của các ngươi đã mất sạch, vậy mà nhà họ Phụng còn dám thả đàn chó điên ra cắn người lung tung chứ, thật là không biết xấu hổ, ti tiện đến thế là cùng!"
Phụng Vân Hải nghe vậy liền tức đến nỗi cả người đều run rẩy, chỉ vào mặt Hột Khê, phẫn nộ quát: "Tên khốn này, ngươi muốn chết à! Các ngươi đến đây hết đi, bắt thằng nhãi ranh này lại cho ta, đánh thật mạnh vào!"
Ngay sau đó, đám đệ tử nhà họ Phụng vốn còn đứng trông chừng Nạp Lan Tử Quân đều xông qua phía này.