Ngay sau đó, kiếm Ly Thủy xuất chiêu, từng đường kiếm nhẹ nhàng vung vẩy, nhát kiếm thứ nhất, nhát kiếm thứ hai, nhát kiếm thứ ba…
Một giây sau, Âu Dương Hạo Hiên hết sức chấn động.
Màn mưa kiếm rợp trời giáng xuống từ trời cao, tựa như mưa sao băng dày đặc, cắt xuyên khoảng trời, mang theo sát khí và kiếm khí lạnh lẽo u ám cực độ.
Dây tử đằng quấn chặt cứng thân thể những con ma thú kia, khiến bọn chúng không cách nào trốn thoát, cũng không cách nào phô bày bản lĩnh cao cường.
"Xoẹt…Xoẹt…Xoẹt…" Ánh kiếm rơi xuống, rơi đến đâu, xác ma thú nằm ngổn ngang, máu thịt văng tứ tung đến đó. Tiếng ma thú gào rú thảm thiết xé ruột xé gan cứ vang lên rồi lại lắng xuống trong sơn cốc.
Chỉ trong khoảng thời gian mười mấy nhịp ngắn ngủi, trong sơn cốc này không còn một con ma thú nào sống sót nữa, chỉ còn lại quang cảnh máu chảy thành sông và hình ảnh cậu thiếu niên không vướng bụi trần, hình ảnh đối lập rõ rệt này như thiêu đốt ánh mắt người nhìn.