Sắc mặt Nam Cung Dục vẫn bình tĩnh như thường, hắn không hề đáp lại lời của ông ta mà chỉ chậm rãi rút ra một thanh phi kiếm màu tím từ trong nhẫn trữ vật.
Thanh kiếm này vừa xuất hiện, dường như có từng tiếng rồng gầm vang tận trời xanh truyền đến.
Nhóm Thanh Long và các hộ vệ xung quanh vốn dĩ còn bị sức ép linh lực của Phụng trưởng lão đè ép khiến sắc mặt khó coi, tiếng rồng gầm này vừa xuất hiện, lập tức khiến toàn cơ thể bọn họ được thả lỏng hơn đôi chút, có vẻ như thân thể dễ chịu hơn không ít.
Đám người Phụng trưởng lão vừa trông thấy thanh phi kiếm màu tím trong tay Nam Cung Dục, lập tức ngạc nhiên đến biến sắc, kinh hãi kêu lên: "Kiếm... Kiếm Phong Long, làm sao có thể thế được? Làm sao kiếm Phong Long có thể nằm trong tay ngươi được?"
"Lẽ nào... Lẽ nào người có được bí cảnh Vực Phong Long chính là ngươi sao?!"