"Các ngươi tưởng năm đó ta trẻ người non dạ, cho nên có thể dùng vài câu lừa bịp là có thể qua mặt ta à? Ha ha, chẳng lẽ nói nhiều lời giả dối quá, nên các ngươi đều cho đó là sự thật?"
Sắc mặt ông lão râu bạc phơ, người được gọi Phụng trưởng lão đột ngột thay đổi, bước chân lảo đảo lùi về sau một bước, giọng run run nói: "Ngươi… Ngươi ăn nói linh tinh, cái gì mà kẻ thù? Ngươi… Ngươi đừng có viện lý do cho sự vong ơn bội nghĩa của mình!"
Nam Cung Dục nhìn ông ta lạnh tanh, tựa như hắn đang nhìn một con tép riu: "Vốn dĩ ta định tha cho các ngươi sống thêm một khoảng thời gian nữa, nhưng các ngươi lại cả gan đi gây sự với người ta quan tâm nhất."
"Nếu như các ngươi đã muốn tìm con đường chết thì đừng trách ta tính một thể nợ cũ thù mới."