Hột Khê lật tay nắm lấy bàn tay to lớn của Nam Cung Dục, đột nhiên cô ngồi dậy, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn mềm mại xuống sườn mặt của chàng trai ấy.
Ngay sau đó cô lập tức quay mặt đi chỗ khác, thấp giọng nói: "Như vậy đã được chưa? Xem như ta đã dốc lòng đối xử với huynh rồi nhé?"
Đáp lại cô là nụ hôn sâu cực nóng bỏng của Nam Cung Dục, hắn hút hết toàn bộ hơi thở của cô vào trong mình.
Nhưng mà, quãng thời gian ngọt ngào vẫn luôn ngắn ngủi, sắc mặt của Nam Cung Dục ngày càng trắng bệch, hơi thở cũng trở nên mỏng manh.
Bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Hột Khê, sau đó dần dần trở nên lạnh băng và mờ nhạt, giống như có thể biến mất bất cứ lúc nào vậy.
Nam Cung Dục khẽ thở dài nói: "Khê Nhi, nàng chờ ta một thời gian, ta sẽ trở lại nhanh thôi, sẽ nhanh thôi…"
Nam Cung Dục vừa dứt lời thì thân thể của hắn giống như bị tách ra, hóa thành những đốm sáng li ti, biến mất vào không khí.