Dưới sự tra tấn của cổ độc ái tình, Băng Liên tiên tử cao quý cũng chỉ là một ả đàn bà để mặc gã tùy tiện giày xéo đùa bỡn mà thôi.
Nhiếp Cẩm Thần hô lên một tiếng, xé rách quần áo trên người mình, chiếm đoạt hoàn toàn Phụng Liên Ảnh.
Sau khi Nam Cung Dục nói với Nhiếp Cẩm Thần câu vừa rồi thì lập tức xoay người rời đi. Hắn không có hứng thú xem bộ mặt xấu xí và hành vi bẩn thỉu của bọn chúng, càng không hy vọng Khê Nhi sẽ ở lại nơi dơ bẩn này.
Có điều sau khi Nam Cung Dục ôm Hột Khê đi được vài bước, hắn lại gọi cổ mẹ ra, khóe miệng nở một nụ cười lạnh lẽo âm u.
Chuyện này, còn chưa kết thúc đâu!
Không phải Phụng Liên Ảnh triệu tập nhiều người như vậy đến để bắt nạt Hột Khê sao? Vậy thì hắn sẽ giữ lại những người đó, chờ đến thời điểm tên Nhiếp Cẩm Thần kia không thỏa mãn được Phụng Liên Ảnh, vậy món nợ mấy tên kia muốn làm nhục Khê Nhi nhất định sẽ có chỗ dùng.