"Có điều…" Ánh mắt Nam Cung Dục dừng trên bộ quần áo bị xé rách của Hột Khê, cất giọng nhỏ nhẹ tựa như nỉ non: "Ngươi lại dám chạm vào Khê Nhi, ngươi lại dám chạm vào Khê Nhi! Chỉ chặt đứt tay chân thì làm sao đủ chứ!" Càng nói về sau, giọng nói của Nam Cung Dục càng trở nên tàn bạo điên cuồng.
Hắn vừa dứt lời, một viên đá to cỡ quả dưa hấu nằm gần đấy bay vút lên trời, lên cao thật cao, sau đó rơi sầm sập xuống, nện thật mạnh vào giữa đũng quần gã Liêu tiên sinh.
Chỉ trong thoáng chốc, máu thịt văng tứ tung, xương chậu vỡ nát phát ra tiếng kẹt kẹt khiến người ta ghê cả răng.
Vốn dĩ Liêu tiên sinh đang thoi thóp sắp chết, đòn tấn công này lại khiến gã ta phát ra tiếng thét chói tai tuyệt vọng một lần nữa, cuối cùng bất tỉnh nhân sự.
Trừng trị Liêu tiên sinh xong, ánh mắt Nam Cung Dục mới từ từ rơi trên người mấy gã đàn ông áo đen đã đang bạt mạng tẩu thoát.