Giờ đây Tiểu Kim Long đang thoi thóp hơi tàn, Tử Minh U La còn trúng phải vết thương chí mạng, nếu như bây giờ lại rơi vào tay của Phụng Vân Cảnh thì nhất định sẽ chết chắc không còn nghi ngờ gì nữa.
"Long Long, dì Tiểu Tử, quay lại đi! Hu hu hu...", Đản Đản đau lòng khóc thét định bụng lao lên.
Thế nhưng nó lại bị Tiểu Ngưu ngốc nghếch chặn đứng ở sau lưng.
Trong cơ thể Tiểu Ngưu ngốc nghếch đang từ từ ngưng tụ một vòng xoáy ánh sáng màu xanh lục, luồng sáng xanh lục trong cơ thể mỗi lúc một lớn hơn theo từng chuyển động của vòng xoáy ánh sáng. Cùng lúc đó, nó quay người nhìn về phía Đản Đản và Hột Khê phát ra tiếng kêu ô ô giống như đang nôn nóng muốn nói với họ gì đó.
Ánh mắt Hột Khê bỗng nghiêm lại, cô đưa mắt liếc nhìn Tiểu Ngưu ngốc nghếch một cái, thấp giọng nói: "Chăm sóc tốt cho Đản Đản, đừng cho nó ra ngoài!"
Đản Đản là đứa duy nhất Hột Khê tuyệt đối không để nó bị tổn thương, dù chỉ là một chút.