Tiểu Kim Long nghe mà trợn mắt há mồm, còn Hột Khê thì khóe miệng giật giật, không biết nên nói gì với tên nhóc này.
Chỉ số IQ của Đản Đản ngày càng cao, cùng với đó là khả năng ghi nhớ của nó đối với những thứ từng xem trước đây cũng càng tốt hơn. Kiểu ngôn ngữ chửi bới như dân chợ búa này cũng là một trong số đó.
Đương nhiên người có sắc mặt khó coi nhất sẽ thuộc về Phụng Vân Cảnh rồi.
Cặp mắt của hắn giống như bị tôi luyện trong chất kịch độc đáng sợ nhất, nhìn chòng chọc vào Hột Khê và mấy con vật nhỏ này, từng từ, từng chữ đều âm u, lạnh lẽo: "Hề Nguyệt, chúc mừng nàng, nàng và đám súc sinh này đã chọc giận ta thành công! Phải chăng nàng đang cho rằng chỉ dựa vào vài con súc sinh này là có thể chống lại được ta? Ha ha, nếu như mấy con súc sinh bên cạnh nàng đã mong ngóng được chết như thế, ta sẽ cho bọn chúng toại nguyện."
Lời vừa dứt, Phụng Vân Cảnh chỉ một tay vào lá cờ La Sát trên bầu trời.