Thẩm Tinh Nhược vừa nhìn thấy người vừa đến, trên gương mặt nhỏ lập tức lộ ra vẻ chán ghét rõ rệt: "Các ngươi tới đây làm gì? Điện phủ rộng như vậy, sao các ngươi không đến chỗ khác mà chơi? Nơi này không chào đón các ngươi!"
Dường như thiếu niên cầm đầu kia cũng biết tính cách của Thẩm Tinh Nhược, nghe xong không tức giận mà còn nhìn về phía cô với ánh mắt chan chứa tình ý.
Hắn chỉnh sửa lại chiếc áo thêu chỉ vàng lộng lẫy trên người, sau đó khinh bỉ nhìn bộ y phục bằng vải thô Hột Khê đang mặc trên người, cười với Thẩm Tinh Nhược, "Nhược Nhi muội muội, huynh biết trong buổi thẩm vấn công khai vừa rồi, ông nội huynh nói như vậy khiến muội không vui. Nhưng ông nội huynh cũng vì muốn tốt cho bên muội mà thôi! Sợ bên muội bị một tên không rõ lai lịch lừa gạt, làm tổn hại danh tiếng trăm năm của nhà họ Thẩm."